CHỒNG TÔI LÀ MỘT THIÊN THẦN GIÁNG THẾ
CHỒNG TÔI LÀ MỘT THIÊN THẦN GIÁNG THẾ
Tôi không nghĩ câu chuyện của mình kỳ lạ hơn bất kỳ câu chuyện đời thường nào, cũng không cho rằng nó khó tin đến mức những ai đọc nó sẽ ngạc nhiên sửng sốt. Nhưng tôi biết với riêng mình, nó tựa như một cốc rượu ngọt tôi uống mãi không vơi bớt cơn say, tựa như một giấc mơ hoang đường.
Tôi là nhân vật chính, bước ra khỏi giấc mơ bao lâu rồi vẫn như một người không tỉnh trí nổi.
Khi tôi nói lên ý định viết ra câu chuyện này gửi quý báo với chồng, anh cười lắc đầu: "Bà thử xem, xưa nay bà đọc tới 50 câu chuyện khó tin nhưng có thật rồi câu chuyện nào cũng buồn bã, éo le, dẫu đoạn kết có hạnh phúc thì những bi kịch của người trong cuộc cũng làm người đọc đau đớn và day dứt mãi. Bà gửi câu chuyện của bà, có mà các anh, các chị cười cho thúi mũi à". Hôm đó tôi đã vặc lại chồng tôi: "Thế chẳng nhẽ chuyên mục Chuyện khó tin nhưng có thật chỉ toàn là những câu chuyện đẫm nước mắt thôi sao. Thế thì tôi nhất quyết đưa đến cho bạn đọc chuyên mục này một nụ cười thật sảng khoái sau khi đọc câu chuyện của tôi. Ông chờ nhé!".
Tôi nói vậy mà hồi hộp, xen lẫn lo âu. Nhưng mà tôi cứ kể cho các anh chị nghe. Biết đâu, gặp may mắn nó sẽ thay lời tôi gửi tới chồng tôi vô vàn sự biết ơn và tình yêu thương mà không dễ gì ở cạnh bên nhau tôi có thể nói được.
Chuyện là thế này. Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân ở vùng đồng chua ven biển ngoại thành Hải Phòng. Nhà đông em, tôi là chị cả phải trông một lũ em lít nhít trứng gà trứng vịt. Công việc đồng áng quanh năm. Thời con gái cũng là thời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Làng tôi nghèo, trai làng thời ấy đi bộ đội hết, hoặc thoát ly đi làm công nhân ở trên TP cả nên nhiều cô gái miền biển giòn khoẻ mà còn ế chồng. Tôi thì gầy gò, đen nhẻm, mặt mũi lại khó nhìn, kém duyên là phải. Biết ngoại hình không bằng chị bằng em, tôi chẳng dám mơ ước xa xôi gì cho duyên phận, chỉ lo đồng áng cua cáy thêm cái ăn cho lũ em và tiền mua giấy bút cho chúng đi học.
Cứ tưởng do vất vả, suốt ngày cháy lưng nơi ruộng đồng, nên người ngày một sạm sụa đi, sắt lại. Nhưng rồi tôi phải chịu đựng thêm những cơn đau bụng âm ỷ.
Là con gái chưa chồng, ở nông thôn, có đau bụng cũng chẳng ai đi bệnh viện khám mà chỉ uống mấy lá thuốc tự chữa. Tuổi đã ngoài 30, các em cũng dần lớn lên, trưởng thành và có gia đình riêng, cha mẹ thì đã già, nhưng cứ nhìn cảnh con gái tuổi băm rồi chưa một lần có ai đến dòm ngó, ế ẩm, ông bà buồn lắm.
Mọi người trong làng ai cũng biết tôi chịu thương chịu khó, nên có đám nào chết vợ, hoặc tàn tật không bình thường đều đánh tiếng mai mối cho tôi. Nhưng phàm đàn ông, có chết vợ, hay tàn tật thì khi nhìn thấy người con gái sang tuổi băm còm cõi héo úa như cái cây già còi cọc, ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Căn bệnh đau bụng của tôi ngày một dữ dội, cha mẹ tôi quyết tâm vay mượn ít tiền đưa tôi lên TP khám bệnh.
Bác sỹ chuyên khoa sản chẩn đoán tôi bị viêm buồng trứng, phải mổ không thì nguy hiểm đến tính mạng. Mẹ tôi khóc rất nhiều vì bà là người hiểu nỗi khổ của người phụ nữ mất đi buồng trứng, không có con thì bất hạnh và đáng sợ đến thế nào. Bây giờ trước tình thế này, mẹ lại gạt nước mắt khuyên tôi yên tâm mổ, còn người còn của, sau này biết đâu có ai thương đến, về làm lẽ cho người ta, thương con chồng như con mình, có phúc thì sẽ có phận.
Tôi lên bàn mổ, vết thương nhanh lành, sức khoẻ bình phục nhanh hơn tôi tưởng. Một hôm, bác sỹ điều trị đến thăm bệnh tại phòng nói với tôi như nói với cả phòng bệnh: "Chúc mừng chị vì chị mới bị cắt có một bên! Cách điều trị hậu phẫu tốt nhất là phải có con thì buồng trứng còn lại mới cứu được".
Tôi và mẹ lặng lẽ khóc: "Nhưng bác sỹ ơi, cháu nó chưa một lần nào có người yêu, huống chi làm vợ, làm mẹ". Cả phòng bệnh lặng đi. Từ đó chẳng ai dám đả động tới chuyện chồng con hay an ủi tôi điều gì.
Những ngày sau đó, tôi càng tuyệt vọng hơn cho thực tại của mình. Hình ảnh một người đàn bà cô đơn và già nua luôn đeo bám lấy tôi. Tôi lường trước một tương lai cô đơn đằng đẵng.
Đang lững thững tập đi trong khuôn viên bệnh viện, tôi nghe thấy một tiếng chào khẽ khàng từ phía sau: "Em chào chị". Tôi quay lại và nhận ra cậu thanh niên đang chăm sóc mẹ nằm viện cùng phòng tôi. ánh mắt biểu lộ sự thương cảm trào lên trên gương mặt trẻ măng, non choẹt của cậu: "Chị ơi, em mời chị ngồi xuống ghế cho em nói chuyện với chị".
Tôi vui vẻ chấp nhận vì tôi biết cậu ta rất thương mẹ nên có cảm tình ngay. Khi ngồi xuống, tôi mới nhìn gần và kỹ hơn. Đó là một chàng thanh niên miền biển khoẻ mạnh khôi ngô và thật dễ mến. Chàng nói luôn một mạch: "Chị ơi, em thương chị lắm! Nói chuyện với mẹ chị, em biết gia cảnh nhà chị rồi. Em quyết định sẽ lấy chị. Chị an tâm chữa bệnh đi, chị sẽ có con và khỏi bệnh".
Lời đề nghị như một tiếng sét bùng nổ bên tai làm tôi choáng váng muốn khụy ngã ra đất. Tôi chưa từng biết đến bàn tay của một người con trai, chưa một lần hò hẹn, càng không bao giờ mơ ước đến lời tỏ tình. Vậy mà lời tỏ tình lại đến đột ngột, đơn giản và ngắn gọn ập vào tôi như sấm sét, như dông bão, như thác lũ ngay trong bệnh viện, khi tôi còn trên giường bệnh. Điều đó quá bất ngờ, quá sức tưởng tượng của tôi.
Những ngày tiếp theo, tôi như người không trọng lượng, lúc nào cũng cảm giác hâm hấp sốt. Chàng trai trẻ đã tuyên bố luôn với mẹ cậu ấy và mẹ tôi, ngay trên giường bệnh chàng sẽ cưới tôi làm vợ.
Cậu quan tâm săn sóc tôi chu đáo và dịu dàng như một người yêu chăm sóc người yêu. Tôi đã từng biết có những người dũng cảm hy sinh thân mình để cứu người gặp nạn. Nhưng trong trường hợp một chàng trai kém tôi hơn chục tuổi, (lúc đó tôi 33 còn chàng mới 22, không quen biết, không yêu đương mà lại sẵn sàng lấy một người con gái già nua, xấu xí không một toan tính thì chưa bao giờ người đời dám nghĩ tới.
Cậu lại còn bảo tôi: "Em lấy chị làm vợ, cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải giúp chị có con để chữa bệnh đâu. Chị đừng từ chối vì em đã nghĩ kỹ rồi. Chúng mình chưa yêu nhau thì sẽ bù đắp cho nhau sau".
Rồi chúng tôi cưới nhau ngay sau khi tôi ra viện ít lâu với bao lời bàn ra tán vào khắp vùng quê tôi và anh ở như một điều kỳ lạ và vô cùng trái khoáy của tạo hoá.
Người khen, kẻ cười và rất nhiều người tuyên bố sẽ chờ đoạn kết của hành động mà mọi người gọi là "anh hùng rơm".
Mẹ tôi bảo: "Nếu nó cho con một đứa con thì con cưới vợ hai cho nó, còn nếu không có con thì giải phóng cho nó và cả nhà ta vẫn luôn coi nó như con trong nhà".
Còn tôi, có tâm linh mách bảo, tôi coi anh như vật báu trời cho. Anh chăm sóc tôi tận tình, chiều chuộng tôi. Tôi có chồng mà cứ như người say, luôn trong tình trạng chếnh choáng như đi trong mơ.
Như có một phép mầu kỳ diệu nhất đã len lỏi vào cuộc sống của tôi, với chính con người tôi. Ai cũng bảo tôi trẻ ra, đẹp ra, thay da đổi thịt như người được uống thuốc tiên. Da dẻ tôi thắm hồng trở lại, tuy vẫn đen nhưng giòn và mượt mà hơn. Mặc dù gia đình tôi vẫn vất vả như bao gia đình nông dân khác. Tôi làm đồng áng, còn anh đi biển quanh năm. Hạnh phúc lớn nhất đời tôi khi biết mình có thai, ngay sau đám cưới 2 tháng. Anh đã nhấc bổng hai mẹ con tôi lên và bảo: "Dù khổ, mình cũng phải sinh cho tôi một đàn con nhé!".
Tôi thực không hiểu vì sao, tôi lại có được anh, có được một hạnh phúc ngọt ngào như thế. Chồng tôi tuy kém tôi hơn chục tuổi nhưng rất yêu chiều vợ, thương vợ và chung thuỷ một lòng.
Anh vốn là người đàn ông chài lưới khoẻ mạnh, thông minh, tính tình vui vẻ cởi mở nên rất nhiều cô gái trong vùng mê anh nhưng anh lại chọn tôi, người con gái xấu xí, già nua và cơ thể có phần khiếm khuyết. Tôi lần lượt sinh cho anh được 3 cháu.
Thú thực khi đã có con với anh, tôi mới có can đảm hoàn thiện mình để xứng đáng làm vợ anh và để khỏi phải lo cưới vợ hai cho anh.
Cháu lớn nhà tôi dịp này vừa bảo vệ luận án tốt nghiệp, trở thành kiến trúc sư. Cháu thông minh, đẹp trai và tốt bụng như bố. Tôi được cả chồng, được con và được cả sự khôn ngoan, thông minh của anh ấy. Tôi quyết không để chồng tôi thiệt thòi vì sự chênh lệch tuổi tác quá mức ấy.
Chồng tôi ra khơi đánh cá, tôi ở nhà có mấy sào vườn của bố mẹ chồng cho, tôi quyết định trồng hoa và cây cảnh. Tôi không chỉ yêu trẻ con mà còn yêu hoa.
Trời luôn chiều lòng tôi kể từ ngày tôi có anh ấy. Lao động suốt ngày vất vả nhưng tôi luôn ca hát, niềm vui của tôi không thể giấu giếm đi đâu được. Chồng tuyệt vời tâm lý, anh ấy mua cho tôi một băng hình hướng dẫn thể dục nhịp điệu có nhạc. Tôi nhún nhảy theo nhạc vì tôi rất ngấm bài thể dục anh ấy mua cho.
Nói thực, trong lòng tôi lúc nào cũng như có chim hót, có nhạc reo vui, và nhất là trong tâm tôi luôn tin có trời phật đem đến cho tôi những điều phi thường.
Tôi vốn dĩ là người xấu máu, hồi con gái tóc lưa thưa, đến 33 tuổi chưa chồng, răng đã rụng vài ba chiếc. Thế nhưng từ khi sinh cháu thứ nhất, kỳ lạ vô cùng, những chiếc răng bị rụng đã mọc lại hết. Tóc tôi mọc dày hơn và xanh biếc như con gái. Tôi cảm thấy có một sự chuyển hoá trong con người rõ rệt.
Ai cũng bảo tôi cải lão chứ không phải trẻ ra nữa. Chồng tôi vất vả đi biển, dầm sóng dãi nắng nên tóc bạc nhanh, bây giờ tôi đã 58 tuổi, chồng tôi 47 nhưng trông anh ấy già hơn, chẳng còn ai nhận ra.
Thú thực, đời sống tình cảm của vợ chồng tôi chưa lúc nào không mặn nồng.
Một tháng, anh đi biển chục ngày, những ngày còn lại, chúng tôi sống với nhau như cặp vợ chồng có tuần trăng mật kéo dài bất tận. Tôi luôn sống trong cảm xúc như những ngày đầu tiên, cả anh cũng vậy.
Anh nói, thật kỳ lạ em càng ngày càng trẻ và càng đẹp ra, còn anh như bị em hút cho kiệt khô, cho già bằng em để vừa đôi phải lứa.
Thưa các anh các chị. Tôi sắp 60 tuổi rồi nhưng chưa hề có dấu hiệu của người đàn bà đến tuổi mãn kinh. Tóc tôi chưa hề có một sợi bạc nào, vẫn mượt mà óng ả và khoẻ như tóc người trẻ tuổi. Da dẻ tôi bóng mịn, không có nếp nhăn. Ai gặp tôi cũng thừa nhận trông tôi chỉ trạc 40 tuổi là cùng.
Tôi có đọc sách báo và nghe nói đến những liệu pháp tình yêu mang lại cho con người một sự đổi thay kỳ diệu. Trường hợp của tôi có lẽ là vậy.
Từ bấy đến nay, tôi luôn tự hỏi, tại sao tôi lại có được hạnh phúc lớn lao đến thế, nhiều khi nhắm mắt lại và vẫn không tin nổi.
Mở mắt ra thấy chồng nằm bên cạnh, lại có 3 đứa con khoẻ mạnh vâm váp, tôi lại tự véo vào mình để xem có phải là mơ không. Tôi, một người con gái xấu xí và già nua đã từng tuyệt vọng đến tận cùng không tin nổi tại sao mình lại có tất cả.
Cũng vì thế mà tôi luôn lẩn thẩn tự hỏi: Chồng tôi có phải là một thiên thần trời phật giáng thế, ban tặng cho tôi để tôi trở thành người đàn bà giàu có và hạnh phúc nhất thế gian. (ST)
Lời người kể chuyện:
Trên đây là câu chuyện của một chị phụ huynh trong lớp học mà tôi chủ nhiệm.
Tôi đã đến nhà thăm chị, đã tường tận gia cảnh của chị. Tôi đã thay chị viết câu chuyện này gửi lên toà báo, bởi thú thực, nó làm cho tôi vô cùng cảm động bởi vẻ đẹp thánh thiện toả sáng một cách mãnh liệt trong tâm hồn của những con người trong cuộc. Nó khiến cho tôi sống tốt hơn, và tin hơn vào con người. Niềm tin mà tưởng chừng như có lúc chênh vênh và dễ vỡ trong cuộc sống đời thường hôm nay. Tin hơn ở con người, tin những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời cũng là phương châm sống mà tôi luôn truyền dạy cho các học sinh của tôi. Tôi mong câu chuyện này sẽ mang lại cho tất cả chúng ta sự thánh thiện nhiều hơn nữa khi đặt niềm tin vào con người.
Đinh Thị Thu Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét