Chùm thơ đặc sắc nhân dịp Xuân Canh Tý.

8:04:00 SA

Bằng chính tình yêu
Nhớ chăng em, tròn hai mươi năm trước
Ðợt gió lạnh cuối cùng chưa dứt
Mùa xuân của ta đã bắt đầu,
Và đường dài từ buổi ấy có nhau.

Căn buồng nhỏ, một tổ chim bé bỏng
Treo ngang tầm hàng cơm nguội chớm xanh
Có lẽ vì ta, mùa lá non thêm sáng
Và có ta nên nhựa ấm trên cành.

Anh thì nghèo, chỉ hai bàn tay mảnh,
Trái tim đau, nhớ tiếng mẹ nào nguôi
Mùa xuân ấy, bàn tay em ấm nóng,
Xoa dịu nỗi buồn, nhen ngọn lửa vui.

Ta cùng nghèo, nhưng cho nhau tất cả,
Nên hoá giàu, đầy ắp cả mùa xuân.
Một buổi nắng chảy tràn trên hoa lá,
Với giọng cười chật chội tháng năm!

Ðất nước gian lao mà cho ta nhiều quá,
Cả bầu trời cao xanh - càng xanh sau chớp lửa.
Những dặm dài mưa nắng với quê hương
Nguồn yêu thương trong mắt suối bên đường

Sớm mai này, tìm trở về dấu cũ
Hàng cơm nguội vẫn xanh vẫn xanh như suối ban đầu
Lòng trọn vẹn niềm vui, tin yên nguyên vẹn,
Dẫu hôm nay mái tóc chớm thay màu!

Sáng bên thềm, quanh năm hoa nở tím,
Cành nhót vương tay, kết nụ, treo đèn
Chùm trái mọng cùng mùa xuân sẽ chín
Vị ngọt ngào anh hái tiếp cho em.

Hai mươi năm, một chân lý giản đơn,
Thay chúng mình, cây trước nhà đang nói:
Ðất dẫu nghèo cũng biết giàu hoa trái
Khi cây đời nuôi bằng chính tình yêu.
Nguyễn Bao


Số phận
Dễ dàng nhất
cứ đổ thừa cho
số phận
Nào ai tội tình chi
mọi thứ đã an bài
Nếu có chót
xô đời ai
lận đận
Không phải lỗi tại ta
ta chỉ một quân bài

Ván cờ này
người chơi chính - Ông Trời
Mỗi bước ta đi
là do Người sắp đặt
Ta vô can
dù cho cố tình...đi lạc
Vào số phận của một người
chẳng bao giờ
có thể thuộc về ta?
Nguyễn Thanh Trà


Bài thơ đầu năm
Tôi có một mẹ và một mặt trời
Một quê hương và một tình yêu chân chính
Tôi có một cuộc đời và một trái tim
Một bầu trời và một ngôi sao của mình

Tất cả trong cuộc sống hàng ngày
Người ta ngợi ca những điều gì có một
Mẹ, mặt trời, tình yêu và Tổ quốc
Tôi giữ gìn vì cùng một mà thôi

Nhưng điều duy nhất sống động là thời gian
Mỗi phút giây trôi qua không một lần gặp lại
Thì tất cả chúng ta đều quên
Đều đánh rơi điều duy nhất ấy
Định Hải


Ở Xuân Lũng giờ này
Sông Thao nằm cong giặt những đụn mây
phơi ngang chiều Xuân Lũng
tôi bay bằng đôi cánh cảm xúc quanh những gò đồi
chim sẻ ríu ran gọi mùa về trên vòm cây tháng tư
hoa xoan vừa thoát tục

Tôi đi ngang bước chân em thời nhí nhảnh thiếu nữ
con đường sỏi tung tẩy tóc đuôi gà trong trò chơi trốn tìm
đi ngang một mỉm cười
đựng trong chiếc vại sành giấu kỷ vật
giấc mơ hồi hộp dậy thì

Lúa đang hạt, sông đang sửa soạn đầy
khói chiều miên man hôn lên nhũ xuân dịu dàng Xuân Lũng
vẳng tiếng gầu khua gầy mắt giếng sao khuya
hoa xoan rụng đầy tóc tuổi 18
còn một mùa hoa đắng đót khóc sau vườn
dẫn tôi về những viên sỏi trọc đầu rúc rích trong trò chơi Ô ăn quan
về đâu nữa trong em, cánh cửa bảo tàng ký ức tâm hồn
còn dâng hiện vật?

Ngoài kia sông Thao nôn nao xuôi, bỏ lại tôi mắc cạn lưng đồi
mắc cạn bầu ngực em hổn hển ngõ vắng
tôi lần cởi từng nút xuân Xuân Lũng

Trần Quang Quý


Bay trong mơ

Tôi tập bay trong mơ
phía trước mẹ vừa bay vừa ngoái lại
khích lệ tôi
vẫy gọi tôi
tôi mọc thêm màu sắc
trên đôi cánh mẹ cho để bay tới chân trời.

Tôi tập bay trong mơ
đôi cánh lấp lánh sắc màu từ tổ tông truyền lại
đôi cánh dang ra vẫy gió lưng trời
nhịp nhàng
hối hả
những mùa hoan ca phía trước vẫy gọi tôi.

Bay không cần định hướng
bầu trời xanh này của tôi
của những bầu bạn khác
tự do không khung cửa
những tầng mây đỡ cánh tôi bay
dù tôi không còn mẹ.

Dù tôi không còn mẹ
nhưng mẹ ở trong tôi tháng tháng ngày ngày
tôi không cô đơn
bởi chạm vào đâu cũng thấy hình dáng mẹ*
và trước mắt mình mẹ hiện hữu thiêng liêng.
Bay trong mơ
đôi cánh tôi đã cứng dần lên
tôi cường tráng dù trước là biển rộng
tôi không thiên di vẫn thấy mình tự dovì bầu trời xanh của riêng tôi
định vị không ai làm vẩn đục.
Nói gì với phía dưới
đất phập phồng
biển ăn đong
lửa lòng đang âm ỉ
thương con cá bơi cứ tưởng mình tự do trong dụ dẫm
thương cổ thụ già giờ hết bóng để che râm.
Mẹ dạy con tập bay
không lý thuyết
không áp đặt
chỉ để trời xanh vây bọc thịt da mình
để trời xanh nâng cánh mình nhẹ như ý nghĩ
(một ý nghĩ luân thường).

Con vẫn bay hàng ngày
trên mọi điều tạo lập
trên mọi luật lệ đúng sai xưa như trái đất
trên cả những gì đã thành quy luật
dù bay đường vòng
đường tim con vẫn thẳng
bởi mẹ vạch cho con từ khi chớm vào đời…
Bay trong mơ
bay trong mơ
trong mơ
trong
mơ…
Trần Quang Đạo


Thư gửi mẹ
(Nhân ngày giỗ Mẹ 25/10)
Hoàng hôn nào con cũng trở về
Trong suốt tháng Mười của Mẹ
Vầng mây tía bay qua
Con nghe thấy Mẹ gọi
Hoa mẫu đơn mỗi mùa nở nhiều hơn
Chỉ cải vàng đã tắt
Từ ngày Mẹ đi xa
Không còn ai gieo hạt
Con giờ đã là một ông già
Cô đơn theo cây mùa rụng lá
Một ông già lạc Mẹ
Trên lối mòn đầy bóng tối thời gian
Áo xưa Mẹ vẫn còn đây
Đêm đêm con mặc vào ký ức
Nhưng ký ức không lớn lên
Còn con thì già mãi
Và sau mỗi hoàng hôn Mẹ gọi
Con lại thấy mình bé đi
Bé mãi cho đến một ngày
Được trở về nằm trong bụng Mẹ
Nguyễn Quang Thiều


Thế giới mênh mông không bằng nhà mình
Ta lại về
tổ ấm của ta
Với gối thơm nệm êm và cây lá
Mấy chục mét thôi
Nhưng là tất cả
Ôi thân thương
một cõi riêng mình.
Ta lại về với căn hộ xinh
Để khép cửa
hưởng ấm nồng dịu ngọt
Ở nơi ấy
sáng nào chim cũng hót
Và tấm lòng nhân hậu
của người thương
Đã đi nhiều
cát bụi gió sương
Thiên đường có
ngục trần gian cũng có
Bạn tốt tận tâm
Người vô tình khách trọ
Hứa hẹn nhiều
Rồi ngoảnh mặt quay đi
Đong đếm bán mua
tình nghĩa nỗi gì?
Ta lại về
tổ ấm của ta
Cơm rau mắm
Mà ngon hơn yến tiệc
Mọi thứ trong nhà vô cùng thân thiết
Bởi đấy là vương quốc của riêng ta
(Phú Quốc, 21/7/2019)
Thế Hùng

Sơn ca
Nếu không có mùa xuân
Chắc anh đã lẫn vào đất đai

Nếu không có mặt trời
Chắc anh đã lẫn vào cỏ đêm

Người đi cày trên ruộng

Giấc mơ của anh
Là cánh đồng mùa thu
Có vầng trăng trên vai đàn gọng vó

Mùa lá tre rụng đỏ
Dưới lưng người con gái anh yêu

Nếu không có tình yêu
Chắc anh chỉ là những cuống rạ
Trên đồng chiều rỗng khô

Con sơn ca trên đất
Con sáo xạm trên bùn

Nếu không có những cánh chim
Anh chỉ là tảng đất nâu trên cánh đồng vô thức

Dưới mưa là bùn nhão
Dưới nắng là đất cằn
Người đi cày trên ruộng
Nguyễn Việt Chiến


Mưa rửa đền
Mưa rửa đền, mưa thanh tân
ngàn năm Nghĩa Lĩnh còn vần vũ mưa
áo tơi nón lá ngày xưa
vua cùng dân, dân cùng vua cấy cày
Mưa rửa đền, mưa bay bay
giọt rơi giếng Ngọc, giọt lầy bến sông
bước chân theo nhịp Trống Đồng
nắm tay nhau múa mừng bông lúa vàng
Mưa rửa đền, mưa lan lan
người đi khuất bóng đại ngàn nhớ không
bao dâu bể vẫn chung lòng
"nhiễu điều..." từ buổi long đong đã thề
Mưa rửa đền, mưa tái tê
làng lên phố, phố thành quê nhập nhòa
nước non giờ ngớt can qua
giật mình, toàn chuyện trong nhà... mới lo!
Xin trời một trận mưa to
xong rồi nắng, xong rồi mơ... rõ ràng
soi vào giọt nước lang thang
thấy cha ông thuở hồng hoang dõi về.

Khúc Hồng Thiện


Kể chuyện nhành hoa ép
Nói gì đây với hoa đào mùa ấy
Đêm thẳm trong
Mây sáng bời bời
Hương nào khuất sau làn da mịn nắng
Em tan vào Đà Lạt
Ngọt ngào ơi

Mải với hoa quên trăng gác núi
Tóc khô rồi ướt, đâu lỗi tại sương...

Đêm ấy không như đêm nay

Vẫn là núi
Núi giờ mây phủ
Mây như khăn chùng chình bên gió
Phơi bờ vai phố lạnh
Thương đầy

Ngắt vội nhành hoa
Anh đưa em sang đường
Gió cao nguyên níu tóc
Lối vòng nguyệt quế còn thơm

Mình nợ cao nguyên trời hương quyến rũ
Cao nguyên nợ mình đêm trắng rối bời mây

Đêm ấy không như đêm nay
Đêm ấy hình như trăng rất trẻ
Ta đã khóc cho thời vô tư
Trăng rộng lượng nhìn ta cái nhìn đôi lứa
Mình lẫn vào lớp lớp cánh đào phai

Đêm ấy không như đêm nay
Gió vẫn thở nhưng không run rẩy nữa
Trăng vẫn treo, suối bạc vẫn buông chùng
Giữa bao người gội thác
Có thấy người ấy không

Giữa bao người đội sương
Chỉ một người trầm mặc
Ngước lên đỉnh cô độc
Kể núi nghe thăm thẳm chuyện lòng
Chuyện về nhành hoa ép
Vẫn tươi màu,vẫn ứa lệ trong!
Trần Gia Thái


Thế mà không giữ được anh
Níu anh bằng tóc
Giữ anh bằng môi
Buộc anh bằng tay
Trói anh bằng mắt

Thế mà vẫn không giữ được anh!

Phải chăng tóc em không mềm,
môi em không thắm
và mắt em...
... chưa em?

Anh kéo em lại gần bằng mắt
sao đẩy em bằng sức mạnh đôi tay của kẻ lực điền?
soi vào "tháp nhu cầu" của Maslow *
thấy một phần em tí tẹo ở tận đáy hình tam giác.

Em ở đâu trong anh?
hay đơn giản chỉ là những phút giây
tưởng tượng tinh tú...
tinh tú có cùng anh bay vào vũ trụ của em?
* Abraham Maslow: Nhà tâm lý học Mỹ
Đỗ Mai Hòa


Bữa tiệc Xanh
Quanh năm có bánh chưng, nhưng chỉ chiều Tất niên,
bóc từng lớp lá dong
dâng bánh lên mâm cỗ cúng giao thừa, mới thấy rưng rưng
Nỗi xúc động không cũ - quen, mỗi năm càng sâu sắc
Mùa mới, thính giác ngán bị cưỡng bức tiếng ồn
Muốn giữ tĩnh mịch thiêng liêng, cảnh thanh bình hiếm
Chỉ khi biết im lặng, mới cảm nhận được tinh tế, đọng ngân
Chỉ không gian yên ả, mới nghe hơi thở, nhịp tim, quan sát được sức sống
thiên nhiên tuyệt diệu
Khẽ khàng bóc bánh, mở từng lớp thời gian
Trật tự viết khác nhau "Ngày - Tháng - Năm" hay "Năm - Tháng - Ngày" đâu
làm sai khác thời gian thực tại
Ưa mới, lạ mà tôi có thói quen khó sửa:
Hay bị lẫn lộn lịch âm - dương vào tháng Chạp
Và tháng đầu tiên năm mới cứ đề nhầm năm cũ, chưa quen đổi lịch
Thế giới tự nhiên đang xáo trộn màu
Tạm cất cầu vồng, muôn sắc đều mang quyền lực hấp dẫn như nhau trên hành tinh Trái đất
Xin mặt trời hãy bớt cơn giận dữ!
Bảng màu thần diệu mùa Xuân, chỉ cần Xanh là thừa quyến rũ
Bao sắc độ xanh là bấy nhiêu lộc mầm bừng thức
Những lóe sáng trữ tình hôn mê đắm lá non...

Vi Thùy Linh


Gửi lại con yêu
Rồi một ngày bố cũng già thôi
Con sẽ lớn giữa dòng đời cuộn sóng
Niềm tin cháy bỏng!
Bố gửi lại con
Bố gửi lại con, nụ hôn trên những lối mòn
Những sáng tinh khôi trên đường con tới lớp
Bố gửi lại con những điều chưa làm được
Cho quê hương cho đất nước thân yêu
Sâu thẳm trong tim nỗi nhớ rất nhiều
Yêu tha thiết những chiều con tan học
Sóng gió, ưu tư, muộn phiền, khó nhọc
Bỗng dịu dàng đến lạ lúc bên con
Rồi sau này con sẽ lớn khôn
Sẽ không còn nụ hôn - Của tuổi thần tiên
giữa dòng đời cuộn sóng
Những mãi trong tim!
Vẫn còn nguyên một tình thương cháy bỏng
Mà bố đã dịu dàng trao lại lúc bên con.
Trần Văn Thành 


Vẫn khắc tên anh trong miền nhớ
Vẫn khắc tên anh trong miền nhớ
Em về lại căn nhà
Nơi anh gọi là "nhà bình yên"
Xếp lại đồ anh mua hôm trước
Chưa được gọi thành tên
Em tắt chiếc đèn ngủ
Đêm qua mình quên chưa tắt.

Ngọn nến đêm Noel
cảm giác vẫn lung linh trước mặt
Em tư lự gặm nhấm thời gian
Quấy nát cả không gian

Tất cả có nghĩa gì?
Khi điều quan trọng là anh
Đã thành hoài niệm
Dẫu cuộc đời đảo điên
Em vẫn khắc tên anh
Trong miền nhớ...
Tô Thị Phượng
(Nguồn : Giadinh.net.vn)

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.