DỐI NHAU

3:31:00 CH

 DỐI NHAU

Anh ốm phải nằm viện. Chị chăm sóc anh rất chu đáo. Rồi một hôm có việc cần hỏi bác sĩ, chị đến phòng ông thì thấy cửa phòng đóng và bác sĩ đang thảo luận gì đó với cô y tá trưởng. Chị định quay về, nhưng bỗng nghe bác sĩ nhắc đến tên chồng chị. Thế là chị nán lại lắng nghe. Hóa ra bác sĩ bảo với cô y tá trưởng rằng bệnh nhân Q (chồng chị) đã xác định được là ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được khoảng 3 tháng nữa thôi, hãy chăm sóc thật chu đáo, chuẩn bị thuốc giảm đau và các phương tiện cấp cứu. Chị bàng hoàng, gần như đổ gục xuống trước phòng bác sĩ, may nhờ bám được vào tay nắm cửa nên không bị ngã. Thấy động, cô y tá ra mở cửa thì vừa đỡ được chị và dìu vào phòng. Sau một hồi trấn tĩnh lại, chị nói với bác sĩ:
- Cảm ơn bác sĩ và cô đã quan tâm chăm sóc chồng tôi. Nhưng tôi xin bác sĩ và cô một điều là bác sĩ đừng nói cho chồng tôi biết tin này. Nếu biết, tôi e rằng anh ấy sẽ suy sụp và sẽ chóng ra đi hơn. Hãy để anh ấy tưởng rằng anh chỉ bị bệnh nhẹ thôi, điều trị một thời gian sẽ khỏi. Tôi sẽ chăm sóc và động viên anh ấy để anh ấy có hy vọng và được sống những ngày cuối đời trong vui vẻ hạnh phúc.
Bác sĩ nhận lời.
Từ hôm ấy chị cố nén nỗi đau vào lòng, chăm sóc anh chu đáo hơn, khi nào cũng tỏ ra vui vẻ và mong chờ ngày anh ra viện.
Anh cũng vui theo, cảm thấy như khỏe dần. Hai người thường bàn bạc sau khi ra viện, anh được nghỉ ngơi một thời gian, vợ chồng sẽ đi du lịch những đâu để bù lại những ngày vất vả trong bệnh viện.
Thế rồi 3 tháng sau, anh trở bệnh, hôn mê và ra đi chỉ sau một tuần.
Tang lễ xong xuôi, chị trở lại cảm ơn bác sĩ và nhân viên trong phòng bệnh. Đặc biệt cảm ơn bác sĩ đã giấu chuyện anh bị ung thư, do đó anh đã được sống 3 tháng cuối đời trong hy vọng và hạnh phúc. Lúc bấy giờ bác sĩ mới kể cho chị nghe những điều đã xẩy ra trong 3 tháng cuối của cuộc đời anh:
- Thật ra, các triệu chứng bênh đã xẩy ra khá lâu trước đó. Anh không nói với chị nhưng đã lặng lẽ tìm hiểu bệnh tật của mình. Anh là người thông minh và hiểu biết, cho nên sau khi nhập viện một thời gian, thấy chúng tôi lần lượt cho làm các phép test là anh đã biết bác sĩ đang muốn xác định điều gì. Khi chúng tôi thực hiện xong phép thử cuối cùng thì anh cũng đoán được gần như chắc chắn tình trạng của mình. Anh gặp tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, yêu cầu tôi nói sự thật, không được giấu anh. Nhìn mắt anh, nhận thấy đây là một người đàn ông kiên nghị, hiểu biết, tôi thấy mình không có quyền nói dối. Tôi đã có cuộc trao đồi thẳng thắn với anh. Anh hiểu và rất bình tĩnh, chỉ yêu cầu tôi một việc là không nói với chị. Anh ấy cũng sợ chị suy sụp. Anh muốn chị được vui vẻ trong những ngày cuối đời của anh. Tôi đã hứa với anh ấy là sẽ không nói với chị, nhưng chị đã tình cờ nghe thấy, và chị cũng yêu cầu tôi không nói với anh. Thế là chúng tôi buộc phải nói thật với cả hai người để hai người có điều kiện nói dối nhau.
Dối nhau, nhưng là những điều nói dối dễ thương làm sao!
Đây không phải là câu chuyện nhân văn trong tiểu thuyết, mà là một câu chuyện thực. Chuyện của anh bạn tôi. Anh mất cách nay đã gần ba chục năm rồi, từ hồi tôi còn đang đi làm. Cảm phục anh chị.
Pháp Vân (2/2024)
Hình minh họa để đánh dấu bài.
Có thể là hình ảnh về 2 người và bệnh viện

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.