Chúng ta không tốt đẹp như mình nghĩ
Chúng ta không tốt đẹp như mình nghĩ
Chúng ta đánh giá người nọ, xét đoán người kia chẳng vì mục đích giúp đời mình hay đời họ tốt đẹp hơn mà chỉ để cho vui, để tỏ ra ta đây là người hiểu chuyện.
Và khi chúng ta bị ai đó phán xét theo cách tương tự, ta sẽ tức giận mà cho rằng mình bị nói xấu, mình là nạn nhân đáng thương tội nghiệp.
Chúng ta cho rằng mình hiểu biết công lý, mình là người lương thiện, hiền lành. Chúng ta cho rằng mình tốt đẹp khi công khai lên tiếng “xử án” cho những điều sai trái mà không nhìn ra cái ác của chính mình. Chúng ta đòi “đóng đinh”, đòi “ném đá”, đòi “xử tử” những phạm nhân vì tội lỗi của họ nhưng không biết giây phút ta đòi làm những điều đó nhân danh công lý, là ta đã đi ngược lại với công lý rồi.
Chúng ta lên tiếng rao giảng về lối sống mới, dạy người khác cách để giữ hạnh phúc gia đình, cân bằng cuộc sống nhưng thực tế bao nhiêu người trong chúng ta đang thực sự có hạnh phúc gia đình, có cân bằng cuộc sống để mà chỉ dạy? Hay chúng ta chỉ là những kẻ đang vùng vẫy trong hố sâu đau khổ nhưng lại cố dạy người khác rằng đau khổ chính là hạnh phúc?
Chúng ta rao giảng về đạo đức nhưng bản thân chúng ta chỉ là những kẻ đạo đức giả mà thôi.
Chúng ta khuyên người khác hãy buông bỏ đi nhưng bản thân chúng ta lại đang cố cầm nắm mọi thứ có thể.
Chúng ta khuyên nhau đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, hãy từ bi, nhưng chúng ta không thể từ bi với những người thân thiết nhất là vợ/chồng/ cha mẹ/anh em mình, đừng nói tới những người xa lạ.
Chúng ta dặn nhau hãy khiêm tốn, hãy biết đóng cửa lại mà nghĩ về những lỗi lầm của mình. Nhưng thực tế khi đóng cửa lại để suy nghĩ, ta lại chỉ nghĩ về lỗi lầm của người khác, ta không bao giờ chịu thấy những lỗi lầm của bản thân. Giả sử như vì lý do nào đó mà ta thấy được lỗi của bản thân thì chúng cũng chỉ như hạt cát, như một giọt nước trong khi lỗi của người khác thì nhất định là như cả sa mạc, như cả đại dương hay thậm chí bao la như cả vũ trụ. Đôi khi chúng ta cũng cố ráng nặn ra một vài lời xin lỗi nhưng sâu bên trong vẫn luôn cho rằng mình đúng.
Chúng ta xây dựng những pháo đài, chạy đua vũ khí và tự hỏi bao giờ thế giới mới chấm dứt chiến tranh. Chúng ta gắn cho cuộc đời hình ảnh đời là một cuộc đua tranh, một cuộc chiến rồi trách sao cuộc sống quá ư mệt mỏi, quá ư khó khăn.
Chúng ta sống rất giả dối, rất hời hợt, rất trào lưu rồi lại than trách sao không thể tìm ra ý nghĩa sống của cuộc đời.
Kì lạ không? Hay đó là bình thường?
Phi Tuyết, “Nghĩ khác để sống khác” 2018.
————
PS : bài viết này thẳng thắn đến độ ko có chút ve vuốt nào về bản tính hiện hữu trong mỗi chúng ta. Bản thân tôi thấy rất đúng mà còn ngần ngại ko muốn đưa lên đây….
Phải tiếp tục đi trên con đường của mình thôi, ân hận, nuối tiếc, hy vọng…ko có nghĩa gì, chúng ta chỉ có những giây phút hiện tại, kể cả lúc đọc bài viết này.
Chúc các bạn có một buổi sáng vui vẻ.
Copy từ fb Hoang Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét