THÁNG TÁM VỀ
THÁNG TÁM VỀ
Tháng tám về.. nỗi nhớ cứ đầy vơi
Mà người ở tận nơi nào không biết
Khoảng trời riêng vẫn còn yêu tha thiết
Chỉ mong người được hạnh phúc mà thôi
Tháng tám về.. mình thui thủi đơn côi
Cành hoa thắm không dành cho tôi nữa
Tôi bơ vơ đứng nhìn qua hiện cửa
Chợt hiểu rằng người chẳng ở nơi đây
Tháng tám về.. thoảng như gió heo may
Mưa ngâu trời lạnh.. bàn tay không ai nắm
Nhìn điện thoại không một dòng tin nhắn
Lòng chợt buồn đau lắm trái tim ơi
Tháng tám về.. chiếc lá cuối cùng rơi
Như báo hiệu một đời Xuân đã mất
Người với tôi như nắng chiều hiu hắt
Chẳng lẽ nào người không hiểu hay sao.
Đoàn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét