THƠ VUI VỀ CHỒNG-VỢ

2:02:00 CH
Loạt ảnh siêu lầy lội của vợ chồng Nhật Anh Trắng: Yêu "thánh chế ...
THƯ GIÃN CUỐI TUẦN
1- Định nghĩa về chồng

Chồng là một dạng đàn ông
Một phạm trù rất mênh mông lằng nhằng
Lúc bực khối chị gọi "thằng"
Vui vui các chị gọi bằng "anh yêu"
Chồng là bậc thánh nói điêu
Chém gió phần phật (thả diều bay ngay)
Giúp vợ người rất hăng say
Giúp vợ mình nói "việc này...để mai"
Chồng cậy có một...""củ khoai""
Mình là phái mạnh phải oai với đời
Chồng to như thể ông giời
Chỉ ra mệnh lệnh, vợ thời nghe theo
Chồng là trụ cột, trụ kèo
Vợ là một thứ dây leo bám nhờ
Chồng đi từ sớm tinh mơ
Có khi về lúc...0h hôm sau
Hai chân đá lẫn lộn nhau
"Cười ra thực phẩm" đủ màu phát kinh
Chồng là thánh, chồng là thần
Trượt chân rơi xuống cõi trần mà thôi
Nên vốn dĩ đã thế rồi
Đắng lòng vợ chỉ biết ngồi khóc than
Bụt hiện lên mới hỏi han
Nghe ta kể những trái ngang đời mình
Nghe xong...biến mất thình lình
Rồi gửi mail lại "tình hình...bó tay"
Ta đành ngậm đắng nuốt cay
Vận công để viết thơ này kêu oan 

2- Định nghĩa vui về vợ
- Người nông dân: Vợ là miếng đất cằn cỗi nhưng chúng ta cứ phải cày vì cầm cố, rao bán không được.
- Nhà giáo: Vợ là một học sinh tối dạ, cứ hỏi đi hỏi lại mỗi một câu.
Bán vé số: Vợ là tờ vé số khi mới mua ai cũng hy vọng sẽ trúng độc đắc.
Về mặt triết học: Vợ là một thực thể độc lập tồn tại bên ngoài ta, ngoài ý muốn của ta.Vợ là phạm trù chỉ sự sợ hãi của đàn ông.
- Nhà vật lý học: Vợ có thể chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, từ dạng cho chồng ra khỏi nhà đến dạng bầm dập te tua, vợ là hình thức, là cơ sở để đàn ông đào hố nhảy lầu.
Về mặt kinh tế: Vợ là ngân hàng vô luật pháp, không thể lệ: Gửi vào thì dễ, rút ra thì khó mà không thể kiện cáo gì được.
- Về mặt tài sản: Vợ là cái gì rất cũ mà không thể thanh lý được.
- Về mặt xã hội: Vợ là cá nhân tự do, tình nguyện về chung sống với ta nhưng lại luôn tố cáo ta làm mất tự do của cô ấy, và nếu như ta trả lại thì không nhận.
Về mặt khảo cổ học: Vợ là loại đồ cổ càng để lâu càng mất giá.
_______________
Sợ vợ tập I
Sợ vợ sống lâu
Nể vợ bớt ưu sầu
Để vợ lên đầu
Là trường sinh bất tử ...
Đánh vợ nhừ tử
Là đại nghịch bất đạo
Vợ hỏi mà nói xạo
Là trời đất bất dung .
Chê vợ lung tung
Là ngậm máu phun người
Gặp vợ mà không cười
Là có mắt không tròng .
Để vợ phiền lòng
Là chu di tam tộc
Vợ sai mà hằn hộc
Là trời đánh thánh đâm
Vợ gọi mà ngậm câm
Là lòng lang dạ sói .
Để vợ nhịn đói
Là tội nhân thiên cổ .
Để vợ chịu khổ
Là bất tài vô dụng
Trốn vợ đi " ăn vụng"
Là ngũ mã phanh thây !!!
Em phải dừng ngay
Vợ em đang gọi.....

Sợ vợ tập II
Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi,
Nhất vợ nhì trời… là chuyện tự nhiên.
Ðàn ông sợ vợ thì sang,
Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà.
Ðàn ông không biết thờ “bà”
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Ðàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!!!
Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng “trượng phu.”
Ðàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.
Lấy nàng từ thuở mười nhăm,
Ðến khi mười chín tôi đà năm con.
Nàng thì trông hãy còn son,
Tôi thì đinh ốc, bù lon rã rời.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cấy như trâu,
Chiều về rửa chén cũng “ngầu” như ai.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.
Nhiều khi muốn hộc xì dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi mới bị lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.
Than ôi thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thôi đành đi đoong.
Một lòng thờ vợ sắt son,
Còn non còn nước thì tôi còn… thờ.
Ra đường sợ nhất công nông
Về nhà sợ nhất vợ không nói gì
Đàn ông nể vợ là sang
Ngồi nghe vợ dạy là hạng trượng phu
Đàn ông đánh vợ là ngu
Vừa mất tiền thuốc vừa tù chung thân
Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.