Những đoạn văn tuyệt vời và đáng suy ngẫm của Trịnh Công Sơn

7:56:00 SA

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. 

Những đoạn văn tuyệt vời và đáng suy ngẫm của Trịnh Công Sơn

Ngày 1-4 năm 2020, nhiều người nhớ về Trịnh Công Sơn - về khoảnh khắc 19 năm trước ông lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng trong sự luyến tiếc của vạn người yêu nhạc, yêu tâm hồn, yêu những chiêm nghiệm mang hương vị Phật giáo, hướng con người đến những giá trị của cái Đẹp và Tình yêu thương nơi ông.
Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

19 năm rồi  - Trịnh từ giã trần gian
Trăm ngàn người mãi còn thương xót
Ai ngờ đâu tin Trịnh mất trong một ngày Cá tháng Tư lại là rất thật
Tiếc đời như một giấc mơ…

Về đâu – “Cát bụi” “Ướt mi”?
Về đâu  “biển nhớ” “Diễm xưa” bùi ngùi?
“Phôi pha” “Xa dấu mặt trời”
“Cho một người vừa nằm xuống” ngậm cười phía đêm

Biết “Còn tuổi nào cho em”?
“Bốn mùa thay lá” bên thềm đời trôi
“Ru tình” “Xin trả nợ người”
“Ra đồng giữa ngọ” “Khói trời mênh mông”.

Mãi còn một đoá “Quỳnh hương”
Để nghe trong “Tuổi đá buồn” “Tình xa”
Trăm năm “Một cõi đi về”
“Lời thiên thu gọi” hẹn thề đời nhau…

Từ đây “Yêu dấu tan theo”
“Cuối cùng cho một tình yêu” muộn mằn
 Từ đây một “Vết lăn trầm”
Sẽ tan như “Nắng thủy tinh” nghẹn lòng
Tìm đâu một thoáng “Mưa hồng”?
Chỉ còn “Hạ trắng” nhớ mong cạn ngày

Tháng Tư…
“Như một lời chia tay”
Anh ngồi nhớ Trịnh
Và biết có cả ngàn trái tim “Người con gái Việt Nam da vàng” cũng âm thầm nhớ Trịnh
Gửi một chút tình
“Để gió cuốn đi”
 (Thơ Lương Đình Khoa)
Xin chia sẻ cùng bạn đọc một số đoạn văn ngắn viết từ những chiêm nghiệm của Trịnh, cùng chùm ảnh do nhà thơ Lương Đình Khoa chụp tại Gác Trịnh (Huế) năm 2014. Có thể, bạn sẽ tìm được thông điệp nào đó từ những câu từ này của Trịnh, ru ngày từ tâm, bình an.
1. Có những căn nhà trống gió thổi lùa qua mọi ngõ ngách. Tâm hồn con người cũng có lúc gió lạnh cũng lùa quanh. Đừng nhắc lại dĩ vãng. Nó đẹp nhưng không ích lợi gì cả. Chúng ta sống cho mỗi ngày hôm nay. Hôm nay cũng là quá khứ và chúng ta cố giành giựt với thời gian để biến ngày hôm nay thành một hiện tại vô tận.
2 (1) (2)
2. Phải chờ đến lúc soi gương nhìn thấy tóc không còn mang mầu xanh cũ nữa, mới nhận ra được hết nỗi khát khao được yêu thương mãi mãi con người và cuộc sống. Yêu thương con người cũng là yêu thương tiếng hát bởi vì tiếng hát mang trong nó tâm hồn của con người. Tiếng hát sẽ mọc lên xanh tươi trên cuộc đời này như những cây tử đinh hương mọc tràn thơm tho trên những cánh đồng vô tận.
2 (2) (1)
3. Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Hết cuộc tình này sẽ có một cuộc tình khác. Không có ai lang chạ. Không có ai phản bội ai. Có thứ tình này có thứ tình nọ. Có tội lỗi và có thiên thần. Ðừng khen chê, bôi bác, thẩm định. Ðược yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn này thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu.
2 (4) (1)
4. Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình yêu. Mới ngày hôm qua là như thế hôm nay đã khác rồi. Tình yêu tưởng vĩnh viễn ra đi mà không ra đi. Tình yêu vờ như ở lại mà không ở lại. Kể lại một chuyện tình thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Nhưng cũng không hiếm những trái tim lạc hướng bỗng một hôm lại ngoạn mục quay về.
5. Mọi cơn bão sẽ qua đi và trên các bờ bãi, biển đã để lại bao nhiêu là sinh vật biển cho một bữa tiệc dù muộn màng, phù du, nhưng cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xoá đi những thương tích tuồng như không đáng có.
6. Bao la là tiếng nói của độ lượng. Đời không thấy tha thứ cho nhau mà vẫn mơ ước bao la. Ai cũng thích những cánh đồng mênh mông, những chân trời rộng mở. Sao mà lắt léo thế? Con người luôn luôn sẵn sàng tham dự những chuyến đi bồng bềnh, sảng khói với những chân trời không thấy. Thèm gió bể khơi. Thèm núi đồi trùng điệp. Hân hoan reo ca cùng chim chóc. Nâng niu những hoa đồng cỏ nội. Ai cũng thế. Không riêng ai. Đến với đất trời như những đứa con của vũ trụ, mà tấm lòng thì đóng kín tối tăm. Sao mà biển lận với trời đất quá vậy?
7. Đời đã mở cho ta những cõi rộng. Mà lòng nhân gian thì quá hẹp hòi. Có cái gì bất trắc mà nẩy sinh như thế. Đã vậy thì không nên sàm sỡ thốt tiếng bao la, mở lời rộng rãi. Đánh lừa thiên hạ còn khả thứ. Đừng bất kính với đất trời. Chưa bao giờ đóa sen, đóa hồng nở một cách gian dối. Lòng không nở được một điều gì tốt đẹp thì thôi. Đừng ép gượng.
8. Đừng mưu toan với trời đất. Hạnh phúc xa lạ kia chỉ dành cho người có lòng. Kẻ hời hợt dễ đàm tiếu, thị phi về cái hạnh phúc đó lắm. Bởi nhìn gần, hạnh phúc đó có vẻ phù du quá. Không mang lại áo cơm. Đến thế thì còn nói thêm được một lời nào nữa. Hãy ôm lấy cái phần của mình. Kẻ nổi trôi gặp người trôi nổi. Cứ theo trời xa đất rộng kia mà rong chơi vui thú một đời vậy.
9. Mái nhà là một tiếng có một âm vang tình cảm sâu kín trong lòng mỗi con người. Chỉ có ở đó mình mới tìm thấy được mình đầy đủ nhất. Ðó là cái nôi thứ hai ru mỗi đời người khi lớn lên. Vì vậy mỗi người phải cố gắng đừng bao giờ để dưới mái nhà ấy có một địa ngục. Vẫn có những kẻ đã rời bỏ mái nhà đi không một chút tiếc thương nhưng kể từ đó trong tâm hồn người ấy sẽ không bao giờ còn sự bình an nữa.
Dứt bỏ mái nhà để ra đi cũng như phụ rẫy một tình yêu. Mái nhà ở lại hoàn toàn vô tội. Mái nhà vẫn chờ cửa để đón người trở về nhưng người ra đi thì không bao giờ kéo được mái nhà về với mình nữa.
TheoPhatgiao.org.vn

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.