Thơ TAO ĐÀN thời Covid
Thơ Nguyên Sa
Cô chợt đến, chợt đi ta vẫn biết
Người chợt đau, chợt chết bởi vì đâu!
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để đợi có Vaccine mà trị bệnh?
Thơ Du Tử Lê
Đừng bao giờ Cô hỏi
Vì sao ta xa nhau
Vì sao môi anh nóng
Vì sao tay anh lạnh
Vì sao thân anh run
Vì sao chân không vững
Vì sao anh van Cô..
Hãy cho anh được thở
Lồng ngực anh rũ buồn
Hãy cho anh được buông
Cô, ngang bằng sự chết.
Thơ Hồ Dzếnh
Cô đã hẹn nhưng Cô đừng đến nhé
Tôi lo buồn không dám bước ra sân
Cứ nghe tin người ta chết rụi dần
Tôi khẽ nói : Cô Vi này.. ghê thế!!
Thơ Đinh Hùng
Chưa gặp Cô tôi vẫn nghĩ rằng
Bên Tàu Cô cứ sống nhăn răng
Cớ sao Cô lại bò hoang dại
Giết chết người ta hổng nói năng?
Thơ Nguyên Sa
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường
Nghe tin nàng bị Cô vít họ Dương
Anh co cẳng.. một đường quên mất dép!
Thơ Nguyễn Du
Trăm năm trong cõi người ta
Cô Vy xuất hiện là xa nhau liền.
Cô ''thương'', dẫu một đống tiền
Thiếu cái máy thở.. Ôi liền tiêu diêu
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét