Cảnh cơ hàn của hai Cụ già
Mỗi lần ngủ, ông Tám phải co chân lại, lúc mỏi quá duỗi ra thì cái chân lòi ra khỏi nhà.
“Vỉ thuốc tui đưa ông hôm qua ông để ở đâu?”, bà Ngừng sờ từng chiếc túi áo, lấy ra sờ thật kỹ từng thứ có trong đó, mặt quay sang hỏi ông Tám, hỏi. “Bà muốn hỏi cái gì?”, ông Tám đưa sát tai về phía vợ, cố gắng nghe bà nói nhưng phải mất một hồi lâu ông mới nghe ra. Bà Ngừng mắt mờ không thấy đường, còn ông Tám thì lãng tai, phải nói lớn mới nghe được. Ông thường kể bà nghe những gì mình nhìn thấy, còn bà thì kể lại những gì mình nghe được.
Quá trưa, bà Nguyễn Thị Lài (60 tuổi), con gái ông bà ở nhà chồng bên kia đường ray, bưng mâm cơm sang cho bố mẹ. Bà Lài là người chuyên nấu đồ ăn, giặt giũ quần áo cho bố mẹ hàng ngày. “Nhà tui anh em ai cũng vất vả làm ăn, cũng không có điều kiện lo cho cha mẹ có chỗ ở rộng hơn, nhìn cha mẹ vậy ai mà không xót, nhưng cũng đành chịu, với lại ông bà khó lắm, chỉ thích ở đây”, bà Lài nói.
“Muốn mua gì tui nhờ cô Lài, còn ổng mạnh hơn tui, ổng chống gậy đi được, già rồi đi gì cho nhiều”, bà Ngừng nói. Lách qua vợ để đi ra ngoài, ông Tám chống gậy đi ra đầu hẻm nói: “Tui đi mua nước đá”. Bà Phạm Thị Xuân Trang, phó chủ tịch phường 9, quận Phú Nhuận, TP HCM, cho biết, gia đình ông bà thuộc diện cận nghèo, được hưởng các chế độ như bảo hiểm y tế 100%, tiền trợ cấp người già, quà của phường, tổ dân phố... “Các con của ông bà đều có lương hưu, nhiều lần đón ông bà về chăm sóc nhưng chỉ một thời gian, ông bà lại quay lại căn nhà nhỏ bởi vì ‘ở đâu cũng không bằng nhà mình’”, bà Trang nói.
TheoInternet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét