Dubai: khóc cho người nghèo, không khóc cho người giàu

 


Ảnh: Khách sạn Ridge, “tụ điểm” của những người Úc xa xứ tại Dubai thường tụ tập lui tới.

Dubai: khóc cho người nghèo, không khóc cho người giàu

Mấy hôm trước, Đài số 7 trình chiếu chương trình giới thiệu về Dubai, thuộc Các tiểu vương quốc UAE. Theo đó là những con đường thênh thang, thẳng tắp, những tòa nhà nguy nga, tráng lệ. Nói về đường đẹp và nhà đẹp thì không đâu bằng Dubai.
Trong những ngôi biệt thự cao cấp, các chủ nhân có một cuộc sống cực kỳ xa hoa. Một vương phi có hàng trăm đôi giày, hàng chục túi, cái nào cũng là tên tuổi lớn Gucci hay gì đó và rất đắt tiền. Mình tự hỏi, đắt tiền như vậy để làm gì?
Đó không phải Dubai của mình, những năm tháng từ 2/2001 đến tháng 8/2007. Khi đã xa Dubai, mình không nhớ những khách sạn 5, 6 hay 7 sao mà nhớ đến những khu nhà ổ chuột ở Satwa, Karama, Jebel Ali...Những trại lao động (gọi là labour camp) mà đông đảo những người lao động, trong đó có cả người Việt Nam chui rúc 8-10 người/ một phòng, trời nóng 40 hay 50 độ mà không có điều hòa nhiệt độ.
Nếu quý bạn đi chợ cùng với họ thì sẽ biết thế nào là kinh hoàng trong những khu chợ hôi thối vì chế độ bảo quản các loại thịt rất kém; rau củ chất hàng đống như đồ cho lợn ăn, chứ không hề tươm tất như các siêu thị trong các khu người giàu.
Dubai là một bức tranh tương phản giữa truyền thống và hiện đại, giữa vương giả và bần cùng. Điều mà mọi người không để ý, kể cả đến bây giờ người nghèo vẫn đông gấp bội người giàu ở Dubai. Đó là những người lao động nhập cư, đa số mù chữ và thất học từ Ấn Độ, Pakistan, Bangladesh...
Hiện nay đang là thời gian tháng chay tịnh Ramadan, là thời gian tất cả mọi người phải nhịn ăn cả ngày, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn. Ý nghĩa của nó rất cao đẹp, là lúc để mọi người nếm trải cảm giác khổ hạnh của việc đói ăn, để mọi người quan tâm và cảm thông với những người cùng khổ.
Có điều hơi lạ, ngoài việc cấm ăn, uống, hút thì Ramadan còn cấm cả quan hệ tình dục. “Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh” giàu với nghèo thì có gì khác nhau đâu. Nếu có, người nghèo chỉ biết có vợ (hay chồng), còn người giàu thì làm tình với nhiều cá thể khác nhau. Đàn ông giàu không thiếu các em xin chết phục vụ; đối với đàn bà, biết đâu nhờ sống “truân chuyên”mà trở nên giàu? Theo những người có kinh nghiệm kể lại, nhiều người tình không hề hạnh phúc hơn một người duy nhất.
Vào tháng Ramadan, thời gian làm việc bị cắt giảm, các công việc của chính phủ cũng như doanh nghiệp bị trì hoãn. Vậy mà đoàn Bộ trưởng Diên của Bộ Công Thương đã chọn lúc này để đi thăm Dubai thì quả là “xuất sắc”.
Bộ trưởng ta đi đâu cũng phải bồ đàn thê tử, rồng rắn lên mây, tiền hô hậu ủng, vậy mà đi vào dịp Ramadan, khi mà các nhà hàng, quán xá đóng cửa. Đã đi thì phải có hiệp định, ký kết gì đó, mình không hiểu có làm được không lúc người ta đang nhịn đói. Kể cả khi sang Israel, đó cũng là đất nước có 30% dân số hồi giáo (70% còn lại là Do Thái giáo).
Số mình chạy đâu cũng không thoát khỏi mặt trời. Sang đến Úc vẫn dính dáng đến người Hồi giáo, khu mình ở có đa số là người trung đông. Nhưng mà quen rồi, mấy hàng xóm của mình toàn Bangladesh, Pakistan, Lenanon...đều rất dễ thương, giao du với họ có rất nhiều điều thú vị.
Nghĩ thấy buồn cười, mình là một con người đầy mâu thuẫn. Ở Dubai, mình có thói quen đi vào các khách sạn 5 sao để uống cafe, rượu bia và chém gió, nhưng cũng rất thích lang thang đến những nơi bình dân, hình như đó mới gần gũi và “sống thật” hơn.
TheoFbNgocQuangDang

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.